Đây là lần đầu tiên e nói chn này ra ngoài nhưng e đã quá mệt mỏi rồi, e với chị gái e bị tổn thế quá nhiều vì nó rồi. Em ko bị tại sao nhưng mà mẹ e mỗi khi tức giận lên sẽ mang bọn e ra chửi, chửi thậm tệ, dùng những từ e ko bị phải diễn tả như nào nữa. C có hiểu cảm giác khi đứng ở ngay ngã tư đèn đỏ bao nhiêu người, mẹ e chửi e là con chó, con .. ( từ này ko hay nên e ko viết ra đâu). Thực sự chính vì thế mà e bị ám ảnh cho đến lớp 11 e ko dám đứng lên thuyết trình, hay nói chuyện ơi đám đông. E bị sợ, e ko bik phải làm gì lúc đấy cả. Mẹ e chưa bao giờ lắng nghe e, lúc nào cũng kiểu m là con t, t nè mẹ làm là m phải làm hoặc kiểu như e muốn mẹ e thay đổi 1 chút về góc nhìn, hay nói như nào mẹ e kiểu m sống được lâu bằng t à, m nghĩ m giỏi lắm chắc. Có 1 lần e tâm sự vs mẹ e và đấy cũng là lần cuối cùng e mở lòng mình ra. E nch vs mẹ xong mẹ e mag chn đấy đi kể lại vs mng ròi thỉnh thoảng mẹ e dùng chuyện đấy để đay nghiến. Có thể với mng nhà là tổ ấm, nhưng vs e và chị gái e cảm giác như đây là tù. Chưa bh e cảm nhận đc sự tôn trọng cả, cứ mỗi lần e đưa ra ý kiến mẹ e sẽ trù dập ko thg tiếc đến độ e muốn suy sụp luôn và từ sau e ko bh nên ý kiến nx. E đã từng có thgian cảm giác như mình bị trầm cảm vì trong nhà lúc nào cũng mang đến cho e cảm xúc tiêu cực. Buồn e cx phải cười, mệt ko được nói e cx phải cười dần e tự hình thành lên việc che giấu cảm xúc. Khi mng hỏi về gia đình , đầu e là sự trống giỗng, không có từ ngữ nào. E đã nghĩ đợt này khi về vn mọi chn sẽ đỡ hơn nhưng mà ko thực sự về đây mệt mỏi càng mệt mỏi c ah. E bị stress nhiều đến mức độ e mất ngủ có đợt e phải dùng thuốc e mới ngủ được. Thực sự e cảm thấy nói e sống giả tạo nhất là ơ nhà. E cảm thấy sợ khi ở đây ấy

App Tdoctor dành cho bệnh nhân

App Tdoctor dành cho Bác sĩ