Mình xin dùng acc clone để nói lên chuyện của mình . Hy vọng mình có thể đọc cmt của bạn nào đó để phấn chấn hơn và thông hơn một tí.

Câu chuyện của mình cũng đơn giản , chỉ là mình không biết giải quyết như thế nào , không biết mình bị tâm lý nhẹ hay là không .

Từ năm lớp 8 mình bắt đầu dần dần thích một mình hơn và dần dần mình ít giao tiếp với mọi người .
Năm đó mình hình như không có bạn bè để có thể nói chuyện hay tâm sự đều gì . Và cũng chỉ có những bạn học nói sơ chuyện trong lớp cũng vài câu rồi thôi.

Năm lớp 9 , mình cũng giao tiếp tốt hơn năm trước nhiều .
Mình bắt vùi đầu vào việc làm việc thêm , cái tính dần dần trầm hơn và không có bất cứ chuyện gì làm mình hứng thú .
Nếu trong một năm thì cũng chỉ có vài việc mình nhớ và ấn tượng thôi . Và tất cả mọi chuyện còn lại mình hình như không chút nhớ gì.

Năm lớp 10 mình bản thân mình dần không muốn tiếp xúc hay trò chuyện cùng ai .
Dù bạn bè trong lớp cũng tới làm quen , mình cũng chỉ làm quen cho có rồi qua.
Từ năm lớp 10 mình thấy tính tình mình càng kì cục , cáo lên vô cớ , và hay xích mít với bạn bè nhiều 1 tuần có thể là 3 4 lần như vậy , như đa số chuyện lặt vặt . Mình dần mỗi cuộc trò chuyện của mình càng ít đi .
Thật ra lúc trước mình nói chuyện rất nhiều , mình kể chuyện đủ thứ để cuộc trò chuyện của mình giữa người nghe không nhằm chán .
Nhưng từ những năm gần đây tính tình mình thay đổi vô cớ hay cáo gắt , mọi thứ với mình hình như quá mệt mỏi , và vô cùng khủng kiếp .
Và những cuộc tranh cải cùng bạn bè và người chị họ mình sinh sôi nảy mần.
Mình nhận ra tính thất thường như vậy cũng nghĩ là do bản thân mình khó tánh mà ra. Và cố gắng kìm bản thân . Mình nói chuyện chắc là nhạt nên không ai có thể lắng nghe chuyện của mình nên mình nhận ra và cố gắng kìm nó không nói ra . Và mình chôn vùi vào việc đọc sách giam cầm mình trong phòng . Tự viết nhật kí và nghe những âm nhạc lặng nhất có thể và tự đi công viên một mình .
Từ lúc gần đây mình phải ra ngoài để tiếp xúc với mọi người .
Mình phát hiện ra bản thân hình như rất nhất và sợ đều gì đó . Mình không nghĩ mình đang sợ đều gì nữa ?
Mình hay bị mặc cảm và suy nghĩ những câu chuyện của gia đình , gần đây mình cũng 17 và đủ lớn để hiểu về chuyện của mẹ mình , mình nghe về chuyện gia đình , hình như mình bị sốc .
Dù hồi nhỏ đã từng nghe đi nghe lại nhưng mỗi lần nghe lại như vậy mình vẫn bị sốc và rung trong lòng nhưng không dám để người kể thấy sự rung đó nên mình kìm dấu lại .
Mình tự tập bản thân không được trào cảm xúc .
Cứ dần dần cảm xúc của mình như chết lặng .
Và chính sự việc gần đây là mình cảm thấy rất bất ổn , dù là nghi ngờ cũng được , thà phòng bệnh hơn chữa bệnh .
Mọi sự việc mình làm đều có sự sợ hãi chen vào
Chỉ cần việc dì đó người ta nói chuyện với mình , mịn dần lộ ra sự sợ hãi nhất thời .
Một cô bạn cũng thân từ năm lớp 6 và nói với mình" Gương mặt của mình nói lên tất cả mọi việc mình đều có thể làm được , nhưng bản thân quá nhát "
Đều đó làm mình bật chợt nghĩ có phải do việc mình dần dần không giao tiếp với bất cứ ai mà sinh ra bệnh tâm lý gì không.
Mình xin những lời nói tốt đẹp nhất từ các bạn để học hỏi trong việc giao tiếp . Mong các bạn có thể chia sẻ .