Xin chào các bác sĩ ạ.
Năm nay cháu 17 tuổi. Hiện tại cháu nghĩ mình đang gặp phải một số vấn đề tâm lý nên muốn nhờ các bác sĩ giúp đỡ ạ.
Chuyện là mẹ cháu rất hay la mắng cháu nặng nề dù cháu phạm lỗi chỉ rất nhỏ, còn khi bản thân bà mắc lỗi giống cháu thì lại cười như không có chuyện gì xảy ra. Nếu bản thân cháu sai thật thì không sao nhưng cháu nhận thấy mẹ cháu ngày càng có xu hướng lấy cháu làm chỗ trút giận mỗi khi bà bực bội và luôn tìm một lý do nào đó để mắng cháu mà đến ngày cả cháu cũng không biết mình làm sai cái gì. Chuyện này diễn ra từ rất lâu và cũng rất nhiều lần rồi ạ. Nhiều lúc cháu tự an ủi mình rằng mẹ chỉ muốn tốt cho cháu nên mới nặng lời đến vậy và cháu luôn chịu đựng điều đó. Nhưng cho đến tận hôm nay, cháu mới phát hiện tâm lý mình càng lúc càng bất ổn, cháu trở nên cực kỳ nhạy cảm, hay nói dối, sống hai mặt và cháu ngày càng sợ bị la mắng. Tiêu biểu nhất là trong các buổi học, thầy cô thỉnh thoảng có la mắng cháu vài câu đùa vui nhưng cháu lại cảm thấy cực kì khó chịu và sợ hãi, cháu bắt đầu dần tỏ thái độ và muốn cãi lại thầy cô. Trong gia đình cũng thế, cháu không muốn nghe lời khuyên của bất cứ ai, dù biết điều đó tốt cho mình nhưng cháu chỉ cảm thấy nó thật phiền phức. Đặc biệt điều này chỉ xảy ra đối với ba mẹ cháu thôi ạ, còn với những người khác cháu luôn vui vẻ tiếp thu. Dạo gần đây mỗi khi cháu và mẹ xảy ra xung đột, cháu luôn cãi lại để giành phần đúng về phía mình, cháu lại nhiều lần có ý nghĩ nếu như mình biến mất trên đời này thì không biết liệu mẹ có cảm thấy hối hận không. Mặc dù nhiều lần cháu rất muốn nói rõ ràng với mẹ nhưng tính bà khá nghiêm khắc và luôn nghĩ những gì mình làm là tốt cho con. Dù bà luôn lấy lí do muốn tốt cho con nhưng lại vô tình làm tổn thương tinh thần của con mình thì có khác gì vô ích đúng không ạ?
Cháu không biết cảm xúc của mình là do thói ích kỷ, ương bướng của tuổi trẻ hay cháu thật sự mắc bệnh về tâm lý.
Cháu thật sự đang rất cần lời khuyên. Mong các bác sĩ giúp đỡ cháu.
Cháu xin chân thành cảm ơn rất nhiều.