Phòng & Chữa Bệnh

CHƠI GÌ NGON-BỔ-RẺ?

2021-04-14 19:31:39

Cách đây gần 1 tháng, hôm ấy là ngày Noel, mình, chị mình và con nuôi cùng đi chơi Hồ Gươm. Lúc lên đến Bờ Hồ thì khoảng 5 giờ hay 5 rưỡi, mình không còn nhớ rõ, nhưng lúc ấy trời chưa quá tối.

CHƠI GÌ NGON-BỔ-RẺ? CHƠI GÌ NGON-BỔ-RẺ?
Mình và chị còn đang băn khoăn đi chơi như thế nào thì chợt một chú đạp xích lô đi tới. Mình tò mò nên hỏi chú, chú ơi bao nhiêu tiền một lượt đi. Chú mới nói: “50 nghìn 1 vòng bờ Hồ”. Mình mới giật mình vì nó rẻ quá, mình chưa bao giờ nghĩ về giá đi xích lô trước đây, nhưng mình nghĩ nó phải đắt hơn thế. Rồi chị mình lại hỏi thêm: “thế đi vòng quanh phố cổ thì hết bao nhiêu?”
- “200 nghìn”
Chao ôi, lúc đó mình và chị mình đều sung sướng và thế là đi vòng quanh phố cổ. Cảm giác ngồi xe xích lô nó nhẹ nhàng, bình yên, tuyệt vời vô cùng. Ngày hôm ấy, mình đã vui sướng như một đứa trẻ, mình và chị cười suốt. Chú “tài xế” hôm ấy làm công việc đã được 25 năm! Wow, mình thầm ngưỡng mộ chú, bởi sự bền bỉ gắn bó với công việc mà chú đã làm được. Ngày hôm ấy mình đã ngập tràn hạnh phúc, chỉ với số tiền nhỏ bé.
Chiều qua, lúc 2h30 mình lại đi xích lô lần 2 nhưng lần này là 1 mình mình thôi. Sau một hồi dụ dỗ, gạ gẫm, dùng nhiều mồi nhử đối với anh bạn thân mà cậu ta vẫn không hứng thú, mình quyết định tận hưởng một mình. Cậu bạn thân hôm qua cũng hợp tác mà không phủ nhận sở thích của mình: “Tôn trọng sở thích của nhau”. Và cậu ấy ở nhà chơi tiếp, cũng một mình.
Lúc mình đi bộ ra bờ Hồ, mình tô son, mặc chiếc áo len trắng mà mình rất yêu, quàng thêm chiếc khăn len đỏ mà mình vẫn hay quàng, mặc chiếc quần đủ ấm và dễ chịu, đi một đôi dép hồng phớt nhẹ nhàng và êm ái, lòng mình hân hoan chờ đợi. Mình vừa đi vừa tủm tỉm cười, chỉ vì mình sẽ làm những điều mình thích và không chờ đợi ai làm cùng nữa. Mình đã buông cái mong muốn ấy xuống, để tận hưởng chính giây phút mình có mặt cho mình. Không biết có phải mình đẹp hay không nhưng mình thấy rất nhiều người nhìn mình. Có 3 tình huống, có thể là do mình đẹp thật, hoặc cũng có thể là do mình kỳ quặc, hoặc cũng chẳng vì gì, chỉ vì mình xuất hiện và đi ngang qua, rơi đúng tầm ngắm của những người tỉ phú thời gian đang nhâm nhi tách cà phê, đang thư giãn ngồi bên đường. Dù sao thì việc người khác nhìn mình cũng làm mình thêm chút huyễn tưởng rằng mình xinh. Đôi khi điều đó cũng không có gì xấu, khi nó thêm gia vị cho cả buổi đi chơi của mình. Và mình thì cứ sướng thôi.
Ra đến bờ hồ, mình thèm món hoa quả dầm chua cay, nên dừng lại mua. Làm mọi thứ theo cảm hứng của lúc ấy. Hơi tiếc một tẹo là món ấy không ngon như mình mong đợi lắm, và 40k mình chỉ được một xíu. Hihi nhưng may mắn là mình đã lên 1 chiếc xích lô và sự vui sướng của việc đi xích lô đủ lớn để xóa đi mọi thứ khác. Mình có 100k để đi xích lô, và mình đi được 1 vòng bờ hồ, và vài phố trong khu phố cổ. Tuyệt vời là anh xế này đưa mình đi những chỗ mà hôm trước mình chưa đi.
Ngồi xích lô sướng một cái là mình sống chậm lại mà không cần chút cố gắng, mình có thể thư giãn hoàn toàn khi ngồi trên ấy. Anh xế kể, từng có cặp khách người Hà Lan vì yêu cảm giác ngồi xích lô quá, mà họ đã thuê 2 chiếc xích lô đi từ Hà Nội vô Huế rồi đi ra. Chặng đường hết 20 ngày. Mình cũng thèm giống họ. Mình hỏi chi phí để đi như thế khoảng bao nhiêu. Anh nói khoảng vài chục triệu. Mình thầm nuôi dưỡng mong muốn này, một ngày nọ cô gái sẽ dong duổi đó đây trên chiếc xích lô…Nghĩ thế thôi lòng mình đã lại nhảy nhót ca hát như chim non được mẹ bón mồi.
Đi được một lúc thì gặp một anh người khuyết tật bán hàng rong bằng xe 3 bánh. Anh treo lủng lẳng thứ đồ. Mình nhìn thấy một món đồ chơi mà mình vốn rất thích mà chưa chơi nó thỏa thích bao giờ: que thổi bong bóng xà phòng. Hồi bé mình đã từng vui sướng mỗi lần tạo ra được những bong bóng nhiều sắc màu khi giặt quần áo. Mình sẽ dùng tay tạo thật nhiều bọt trong chậu, rồi khum hai bàn tay lại, rồi đưa lên ánh nắng ngắm nhìn những bọt xà phòng lung linh trong nắng. Cảm giác ấy mình đã quên lâu lắm rồi. Nếu không nhờ anh bán hàng rong xuất hiện, mình có lẽ chẳng kết nối lại được với tuổi thơ. Mình mua 1 hộp ấy của anh. Và mình đã thổi bong bóng khắp nơi, khắp con đường mình đi qua. Mình vừa thổi vừa hạnh phúc ngập tràn. Thời gian ngắn thôi, nhưng mình thấy cuộc sống lại đẹp, lại quyến rũ khó tưởng. Mình thấy yêu bản thân và yêu cả những người xung quanh mình. Mọi muộn phiền dường như tan biến nhanh như những bong bóng xà phòng.
Ai nói rằng hạnh phúc không mua được bằng tiền? Mình tin tiền hoàn toàn có thể làm được điều đó. Nhưng nếu ai đó tin rằng, cần nhiều tiền mới mua được hạnh phúc thì mình nghĩ là bạn hoàn toàn có thể thay đổi niềm tin ấy. Tiền vốn dĩ chỉ là vật trung tính, nó chỉ góp phần hòa điệu với chính khát khao và mong muốn của chúng ta. Nếu chúng ta tận hưởng được chính mình, những niềm vui bé nhỏ thì tiền là người bạn tuyệt vời giúp chúng ta trải nghiệm sự sống.
Nếu bạn cũng chưa thử xích lô thì hãy thử ngay hôm nay hay sớm nhất có thể nhé. Đợt này các chú tài đang ít việc, phố xá đang thưa người, ngồi thong dong ngắm cảnh sẽ càng thi vị. Và hơn hết là chúng ta không thể biết được khi nào chúng ta hết quỹ thời gian mình có. Mình tin nhiều bạn biết tận hưởng từ lâu rồi, nhưng mình tin cũng còn nhiều người như mình, khám phá nó hơi muộn một xíu.
Anh tài nói rằng, nhiều người khách tây ngày nào cũng ra ngồi xích lô một vòng khi họ ở đây. Mình cũng sẽ thế, mình vẫn chưa thỏa mãn. Sẽ còn lần thứ 3 và lần thứ n…và lâu hơn nữa…
Mình đi chơi mà hem đem điện thoại nên chẳng có ảnh, mượn tạm ảnh của ai đó nè.
 

0 bình luận

Gửi ý kiến bình luận
Xem thêm
Rất hữu ích Rất hữu ích
Hữu ích Hữu ích
Bình thường Bình thường

Nếu có bất cứ thắc mắc nào về vấn đề sức khỏe

hãy liên hệ với Tdoctor thông qua cách thức đặt câu hỏi trực tuyến Tại đây.
Hoặc mời bạn liên hệ qua Hotline/ Zalo: Zalo: 0393.167.234 hay có thể tìm bác sĩ tại đây
Trân trọng.

Whoops, looks like something went wrong.